Một vài bài thơ Rimma_Fyodorovna_Kazakova

Anh hãy yêu em Anh hãy yêu em!Nhút nhát, thẹn thùngYêu em trong sợ hãiCó vẻ như mình làm đám cướiBởi con người và bởi thánh thần… Anh hãy yêu em tự tinTổ chức cướp bócRồi đưa đi mấtThế là anh bắt được em! Anh hãy yêu em kiên ganÁc ôn và lỗ mãng.Quay vòng em một cách lãnh đạmGiống như mái giầm. Hãy yêu em như cha đối với conDạy dỗ và rèn giũaNhư trong truyện kýHãy biết cách yêu em… Hãy yêu em một cách sai lầmKhông cần giáo dụcKhông cần lô-gíchKhông mục đích rõ ràng… Anh hãy yêu em mơ màngMuôn năm và trái ngượcEm sẽ là tiếng vang, là đồ vậtLà người rửa bát, hầu bàn. Là gối dưới tay anhLà ghế dài trong bóng…Khi nào muốn động đếnHãy giơ tay nhé anh! Em sẽ là nữ hoàngCúi lưng làm nô lệ!Con tàu trên biển cảKhi người ta đã cắt thang… Sẽ là quả táo địa đàngVới nhánh cành khắc khổ…Và em sẽ là cô béLà người phụ nữ của anh. Thì anh hãy cười lênVà đề phòng cương quyếtHãy giận dữ,hãy tự hào,hãy dại dột… Và chỉ yêu em.Chỉ yêu em nhé anh! Mùa thu Trong thiên nhiên tất cả đều nghiêm chỉnhTrong thiên nhiên mọi thứ thật đắm say.Dù chạm đến hay dù không chạm đếnThì vẫn rất đáng sợ cái điều này. Thật đáng sợ làm quả không ai háiBị bỏ quên trên hoa cỏ trong vườnLàm thứ quả không ai người chạm tớiBị bỏ quên trên lối nhỏ vườn hoang. Thật đáng sợ khi làm một quả lêMột quả lê ngọt ngào trong tháng támLàm một quả lê – một thứ đồ chơiBị vứt bỏ sau khi người đã cắn… Nghiêm khắc và say đắm của ta ơiVới các người – ta trong vòng tù hãm.Ta sẽ không bao giờ chìa bàn tayCho một ai để được mong chạm đến. Nhưng bởi vì ta là thanh lương tràLà thứ đồ ngọt mê say rực lửa!Từng chút nhỏ của hồng ngọc ru biHễ người chạm đến là ta sẽ đổ. Nhưng bởi vì ta đây như hội chợCó bao nhiêu trưng bày hết ra ngoài.Ta như quả táo trên cây chín đỏHễ ai chạm vào – ta đổ xuống ngay! Giờ đồng cỏ đang ngào ngạt mùi hươngVà khu rừng trầm trồ trong lặng lẽ.Chao ôi phụ nữ khốn khổ vô cùngKhi thiếu vắng những bàn tay tin cậy! Ta bẻ cây, làm gãy những nhánh cànhRồi xếp lại và đốt lên ngọn lửa…Ta bây giờ sẽ đi hành hạ mìnhVà ta hành hạ cả anh nữa đó.- Hãy chạm đến! Có?.....Hoặc không!.. Tôi sẽ đến nơi mà tôi sẽ đến Tôi sẽ đến nơi mà tôi sẽ đếnNếu lỗi lầm, sẽ là lỗi lầm thôiĐừng hỏi gì sự cho phép của aiVề cái điều tôi muốn, tôi yêu mến. Tôi tự đến, rồi ra đi cũng thếTôi chịu mọi điều trách nhiệm về tôiVề cái khôn, cái dại của con ngườiVề những quả táo ở trong vườn lạ. Tâm hồn tôi đớn đau, thì cứ mặcDù nỗi đau không một chút nào vơiLạy Chúa tôi! Chuyện đã xảy ra rồiThôi đành để quả táo này chua chát. Tôi mong muốn cái điều tôi khao khátKhông có gì cấm đoán được với tôiĐiều gì đã hát – thì đã hát rồiMặc con tim – cho dù không đủ sức. Tôi vẫn yêu người mà tôi yêu nhấtBằng sự dịu dàng ngoan ngoãn lạ lùngVà bài thơ này sẽ vẫn hát lênĐể kéo dài cái không thành hiện thực…Bản dịch của Nguyễn Viết ThắngЛюби меня! Люби меня!Застенчиво,боязно люби,словно мы повенчаныбогом и людьми... Люби меня уверенно,чини разбой —схвачена, уведена,украдена тобой! Люби меня бесстрашно,грубо, зло.Крути меня бесстрастно,как весло... Люби меня по-отчески,воспитывай, лепи,—как в хорошем очерке,правильно люби... Люби совсем неправильно,непедагогично,нецеленаправленно,нелогично... Люби дремуче, вечно,противоречиво...Буду эхом, вещью,судомойкой, чтивом, подушкой под локоть,скамейкой в тени...Захотел потрогать —руку протяни! Буду королевой —ниже спину, раб!Буду каравеллой:в море! Убран трап... Яблонькой-дичонкомс терпкостью ветвей...Твоей девчонкой.Женщиной твоей. Усмехайся тонко,защищайся стойко,злись,гордись,глупи... Люби меня только.Только люби! Осень Все в природе строго.Все в природе страстно.Трогай иль не трогай -То и это страшно. Страшно быть несобранной,Запутанной в траве,Ягодой несорваннойНа глухой тропе. Страшно быть и грушею,Августом надушенной,-Грушею-игрушкою,Брошенной, надкушенной... Страсть моя и строгость,Я у вас в плену.Никому, чтоб трогать,Рук не протяну. Но ведь я - рябина,Огненная сласть!Капельки-рубиныТронул - пролилась. Но ведь я - как ярмарка:Вся на виду.Налитое яблоко:Тронул - упаду! Лес тихо охаетОстро пахнет луг.Ах, как нам плохоБез надежных рук! Наломаю сучьев.Разведу огонь...И себя измучаю,И тебя измучаю.- Тронь!.....Не тронь!... Ступлю туда, куда ступлю Ступлю туда, куда ступлю,в грех превращая прегрешенье,не спрашивая разрешеньяна то, что как хочу люблю. Сама приду, сама уйду,сама за все, про все отвечу,за прелесть-глупость человечью,за яблоки в чужом саду. Пусть моя душенька болит,она от боли только больше.И было это так, что - боже! -пусть мое яблочко кислит. Хочу того, чего хочу,и нет ни страха, ни запрета.и что пропето - то пропето,по сердцу, хоть не по плечу. Люблю того, кого люблю,и странным, ласковым смиреньеми этим вот стихотвореньемсвое несбыточное длю...

Liên quan